Khởi nghiệp với bàn tay trắng, ‘một nách xách 4 con’, ăn dầm nằm dề với sương với nắng.
“Làm giàu không khó”- vốn dĩ là câu cửa miệng của những người đang nắm trong tay tiền tỷ. Còn riêng với người bình thường thì xin lỗi – thật sự khó muốn chết.
Vậy mà lạ lùng thay, một người phụ nữ Việt Nam chỉ học đến lớp 3, một nách xách 4 con, nghèo rớt mùng tơi…. vẫn làm nên điều kỳ diệu. Đó là câu chuyện hoàn toàn có thật và đầy xúc động của bà Trần Thị Thủy (62 tuổi) ở Bắc Giang.
Nói về độ giàu, người dân nơi đây đều biết bà là ‘tỷ phú’, có công ty vận tải lớn với hơn 300 công nhân làm việc, doanh thu hơn 30 tỷ đồng mỗi năm. Nhưng nói về đời tư, ít ai biết bà từng đi làm dâu năm từ năm 13 tuổi.
Ba năm liền bà Thủy sinh ba đứa con. Một đứa đẻ ngoài đường, một đứa ở chuồng lợn, một đứa ngoài ruộng. Đứa đầu được bộ đội đỡ, hai đứa sau đẻ rơi nên cứ lấy liềm cắt rốn rồi bế về nuôi. Hàng ngày, trong căn nhà hai gian lót ổ rơm, người mẹ buộc tay hoặc chân con vào cột nhà, rải ít khoai cho ăn còn mình thì đi mò cua, bắt hến. Ai thuê gì, làm đấy.
Khoảng năm 1980, bà cứu giúp 2 thanh niên Lạng Sơn gặp nạn. Vét thùng được hai bơ gạo, bà thịt thêm con gà duy nhất đãi khách. Sáng ra, họ dúi xấp tiền vào tay ân nhân: “Em biếu chị mua gạo cho các cháu”. “Tao nghèo là việc của tao”, bà từ chối rồi cắp cái nón rách ra đồng.
10 ngày sau, mẹ của hai thanh niên đến cảm ơn, và nhận bà Thủy làm con nuôi. Thời ấy, bà được mời lên Lạng Sơn chơi, thấy rau khoai lang bán 1.000 đồng ba mớ, quê mình 1.000 đồng mua được 15 mớ, bà về nhà hái mang lên Lạng Sơn bán theo mùa, lời được 1,5 cây vàng.
Hết rau, người mẹ dẫn đàn con ra sông mò cua, hến, mua gạo, lợn mang lên Lạng Sơn buôn tiếp. Cứ tích cóp từng chuyến hàng như vậy, đến năm 1990, bà có gần 100 triệu đồng trong tay. “Buôn bán có lời, tôi muốn mua ô tô để chở hàng”, bà Thủy nhớ lại.
Buộc tiền từ chân lên cổ, mặc áo mưa che kín vì sợ cướp, người phụ nữ bắt xe khách xuống bãi xe mua ô tô. Thay vì vào thẳng vấn đề, bà xin quét dọn ở bãi xe để ‘thăm dò’ giá cả. Cả ngày không bán được xe nào, ông chủ nói chơi: “Ông đang ế. Mày có tiền ông bán đứt con xe này, đúng giá gốc 78 triệu”. Bà lập tức cởi bỏ áo mưa, chồng đủ 78 triệu đồng.
Năm 2000, bên cạnh vận chuyển hàng hóa, bà mạnh dạn mở công ty sản xuất bình phun thuốc trừ sâu, nhưng lần này là do người chồng đứng tên làm chủ. Vậy mà chỉ 2 năm sau, mọi nỗ lực dường như phá sản khi gia đình không còn yên ấm, phải đưa nhau ra tòa ly dị.
Một lần nữa, cuộc đời bà Thủy như “đèn dầu trước gió”. Uất ức, đêm 30 Tết, bà viết thư tuyệt mệnh. Nhưng rồi bà bừng tỉnh sau khi một cơn gió lạnh thổi qua: “Mình chết là mất hết” “Tôi hứa sẽ lấy sự nghiệp vẻ vang để trả thù những đau khổ mình trải qua trong đời”, bà hạ quyết tâm.
Bắt đầu lại lần nữa, tích chóp thêm bốn năm, người phụ nữ lúc bấy giờ 48 tuổi xây doanh nghiệp trên diện tích gần 13.000 m2, nằm ngay quốc lộ 1A (Lạng Giang- Bắc Giang). Học chưa hết lớp 3, nhưng các phần mềm văn phòng như Excel, Word… bà đều thành thạo. Bà còn rất giỏi tiếng Trung.
Kể từ khi sự nghiệp đi lên, bà Thủy rất tích cực làm từ thiện. Năm 2008, Thủy xây 25 ngôi nhà đại đoàn kết, tặng hàng trăm nồi cơm điện, chăn ấm cho người nghèo, rồi bà xây dựng trường mầm non chăm sóc gần 50 trẻ nghèo, là con phụ nữ đơn thân. Lúc dịch Covid-19 bùng phát, bà xem TV thấy bộ đội phải ngủ lán, nằm đất, bà ủng hộ 50 tấn gạo.
Khi nhắm mắt, bà có nguyện vọng được hỏa táng, rải tro cốt xuống sông. “Toàn bộ tài sản sẽ làm từ thiện. Tôi không cần phúng viếng, không chôn cất, không thờ cúng, chết là về với cát bụi. Đến giờ, tôi vẫn không thay đổi tâm nguyện đó”, bà nói. Giờ đây, bà vẫn “trung thành” với bộ quần áo nâu, chẳng khác nông dân. Bởi vì xưa kia, bà sống như thế nào, thì bây giờ bà vẫn là con người như thế ấy.
Thực sự quá nể người phụ nữ này, đủ cả đức lẫn tài, đủ tư duy và trình độ để làm giàu chân chính dù bà chẳng có bằng cấp gì trong tay. Trong khi giới trẻ bây giờ, bước chân vào làm việc, chịu khổ một chút đã than, mệt mỏi tí xíu đã đòi buông bỏ.
Còn bà Thủy, khởi nghiệp với bàn tay trắng, ‘một nách xách 4 con’, ăn dầm nằm dề với sương với nắng. Ngẫm thời bây giờ, nhiều chị em đã phải rùng mình lắc đầu ngán ngẩm, thời gian đâu nữa mà suy nghĩ đến chuyện thoát nghèo.
Nhưng bà Thủy đã làm được, làm một cách vẻ vang và thành công cho phụ nữ Việt. Bà đập tan định kiến của người đời, rằng phái yếu chỉ nên ở nhà nội trợ, rằng ‘mẹ bỉm sữa’ thì chỉ nên quanh quẩn với xó bếp mà thôi.
Lại ngẫm, người như bà Thủy quả thật không nhiều, nghĩ được đã khó, làm được càng khó hơn. Bởi hành trình làm giàu chưa bao giờ là dễ dàng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bà Thủy có tiền, có xe, chứ họ đâu thấy được mồ hôi, nước mắt và cả những đêm mất ngủ triền miên, thậm chí đánh phải đổi hạnh phúc gia đình.
Sau cùng, nhờ có những người như bà Thủy, xã hội này mới khá lên được. Bởi nếu ai cũng an phận, cũng chấp nhận một cuộc sống tạm bợ thì làm sao biết được bản thân mình phi thường đến mức nào. Và xin chớ quên – phụ nữ Việt, tài giỏi biết bao nhiêu!
- Khung giờ ngủ "lý tưởng" cho trẻ theo từng độ tuổi để phát triển toàn diện
- Xả vai cô giáo Nguyệt, Quỳnh Kool hoá thân cô nàng gợi cảm
- Hà Nội đặt mục tiêu xây 100km metro trong 2 năm tới
- Xây nhà 50m2 trên mảnh đất rộng 200m2 để thỏa mãn thú vui nuôi gà, làm vườn
- Đà Nẵng: “Phù phép” cây mọc dại ven đường thành bonsai bạc triệu, mỗi tuần bán 20 cây cũng kiếm bộn tiền