Sinh con ra nhưng không được ôm ấp, vỗ về con nên em cũng rất buồn, thương con lắm. Nhiều đêm, nằm ở bệnh viện, nghĩ đến con mà nước mắt ướt đẫm cả vùng gối
“Em mong được ghép thận để sống với con trai lâu hơn. Từ lúc cháu được sinh ra đến nay, mẹ thường xuyên nằm viện nên không chăm sóc cháu được. Em muốn được sống để nhìn con lớn lên mỗi ngày…”.
Đó là những lời tâm sự của người mẹ trẻ Nguyễn Thị Như Quỳnh (25 tuổi, trú tổ 3, thôn Mỹ Sơn, xã Hòa Ninh, huyện Hòa Vang, TP Đà Nẵng).
Đầu tuần qua, cô giáo mầm non này vừa được chồng chở đến Bệnh viện 199 của Bộ Công an để chạy thận theo định kỳ, sau thời gian dài nằm viện điều trị gần 4 tháng.
Tốt nghiệp đại học ngành mầm non, trong thời gian chờ xin việc Quỳnh nên duyên vợ chồng với anh Trương Văn Huy (sinh 1989) từ Thanh Hóa vào Đà Nẵng lập nghiệp bằng nghề sửa xe máy.
Chưa có điều kiện sống riêng, vợ chồng Quỳnh sống cùng bố mẹ và các anh chị em khác trong căn nhà cấp bốn không mấy rộng rãi.
Khi đang mang thai đứa con đầu lòng, Quỳnh được bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh suy thận mạn dẫn đến thiếu máu, suy tim. Với tình mẫu tử thiêng liêng, Quỳnh quyết định vẫn giữ lại đứa con trong bụng dù biết quá trình điều trị sẽ rất vất vả, đau đớn và còn nguy hiểm đến tính mạng.
Đến tuần thai tháng thứ 7, mặc dù thai nhi còn đang nhỏ nhưng các bác sĩ buộc phải mổ “bắt” con để đảm bảo cho tính mạng của hai mẹ con Quỳnh. Cháu bé sinh ra lúc đấy chỉ được 1kg nên phải nuôi trong lồng kính và uống sữa ngoài hoàn toàn.
Từ lúc chào đời cho đến nay, cháu Trương Hoàng Phúc (20 tháng tuổi) – con trai của Quỳnh hầu như do một tay bà Nguyễn Thị Màu (sinh 1966, mẹ Quỳnh) chăm sóc. Còn Quỳnh, thời gian nằm viện nhiều hơn ở nhà và sức khỏe cũng không cho phép để cho thể chăm sóc con.
“Sinh con ra nhưng không được ôm ấp, vỗ về con nên em cũng rất buồn, thương con lắm. Nhiều đêm, nằm ở bệnh viện, nghĩ đến con mà nước mắt ướt đẫm cả vùng gối”, Quỳnh nhớ lại.
Vợ bệnh tật, chồng Quỳnh cũng phải nghỉ việc thường xuyên để chăm sóc vợ nên thu nhập không có. Gần 3 năm kể từ ngày Quỳnh đổ bệnh, gia đình hai bên nội ngoại phải chạy vạy khắp nơi để vay mượn tiền chữa bệnh cho Quỳnh. Trong khi bố mẹ Quỳnh cũng không khá giả gì, mẹ Quỳnh ở nhà làm nông với vài ba sào lúa, bố Quỳnh làm bảo vệ nhưng năm nay do dịch Covid-19 cũng phải thường xuyên nghỉ việc.
Cũng may, từ tháng 6 năm nay, Quỳnh có bảo hiểm y tế hộ nghèo nên đỡ hẳn chi phí nằm viện, chỉ những loại thuốc ngoài danh mục bảo hiểm gia đình mới phải mua.
Thời gian đầu, Quỳnh được điều trị tại Bệnh viện Đà Nẵng, tuy nhiên đợt dịch Covid-19 vừa rồi Bệnh viện Đà Nẵng là tâm dịch nên Quỳnh được chuyển đến Bệnh viện 199 để tiếp tục điều trị.
Chị Trịnh Thị Thu Hà, điều dưỡng trưởng Khoa Hồi sức cấp cứu (Bệnh viện 199) cho biết, hiện tại bệnh nhân Nguyễn Thị Như Quỳnh thuộc hộ nghèo nên được bảo hiểm y tế thanh toán 100% chi phí chạy thận, chỉ tốn chi phí đi lại và ăn uống.
“Tuy nhiên bệnh nhân có con đang còn nhỏ, bệnh này phải điều trị lâu dài nên cũng rất cần được giúp đỡ”, điều dưỡng Hà nói.
Bác sĩ Huỳnh Thị Kim Dung, Khoa Hồi sức cấp cứu (Bệnh viện 199) cho biết, đối với những bệnh nhân bị suy thận quá sớm như bệnh nhân Quỳnh, cách tốt nhất để kéo dài sự sống là ghép thận.
Hôm chúng tôi đến nhà thấy Quỳnh nằm trên chiếc chiếu, lót dưới là một lớp nệm mỏng đặt trên nền nhà. Bên cạnh Quỳnh là cậu con trai bé nhỏ đáng yêu quanh quẩn bên không muốn rời về.
Bà Màu cho biết, từ khi sinh ra đến nay, cháu Phúc hầu như do một tay bà chăm sóc nhưng cháu cũng rất yêu mẹ. Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ cháu đều đến ôm hôn mẹ để chúc mẹ ngủ ngon. Biết mẹ không khỏe, Phúc hầu như không quấy đòi mẹ mà thường lặng lẽ đến nằm bên cạnh mẹ.
Theo bà Màu, gia đình rất mong muốn được ghép thận cho Quỳnh tuy nhiên hiện gia đình không có khả năng để kiếm xoay đâu ra hàng trăm triệu đồng để thực hiện ca phẫu thuật bởi trong thời gian qua, gia đình đã vay mượn rất nhiều.
Anh Trương Văn Huy cũng cho biết, bố anh có thể hiến thận cho Quỳnh, tuy nhiên, gia đình vẫn chưa xoay xở được tiền và còn vấn đề khác nữa nên chưa thể thực hiện ghép thận cho vợ anh. Vì thế, để duy trì sự sống, vợ anh chỉ có thể chạy thận như hiện tại.
Mỗi lần nhìn thấy con vui chơi rồi chạy lại ôm mẹ, Quỳnh lại càng muốn được sống lâu hơn cùng con. “Em mong được ghép thận để sống với con trai lâu hơn. Từ lúc cháu được sinh ra đến nay, mẹ thường xuyên nằm viện nên không chăm sóc cháu được. Em muốn được sống để nhìn cháu lớn lên mỗi ngày…”, người mẹ trẻ nghẹn ngào.