Giờ mình chết, mình khỏe cái thân, nhưng mà con bé nhỏ mới 3 tuổi sao chịu cho được.
Đã 5 tháng trôi qua, cuộc sống của chị Trần Thị Thắm (41 tuổi) chỉ gói gọn trên chiếc giường tre ọp ẹp. Sau tết 1 tháng, những cơn đau lưng, cột sống xuất hiện khiến chị Thắm lo sợ. Gom hết tiền lên TP.HCM chữa trị, kết quả mà chị nhận được là chứng bệnh áp xe ngoài màng tủy (đoạn cột sống thắt lưng), phần từ bụng trở xuống gần như mất cảm giác.
Hoàn cảnh khó khăn, không đủ điều kiện để phẫu thuật, chị Thắm bất lực xin chuyển viện về lại Trà Vinh để uống thuốc cầm cự. Vết thương từ đó cũng trở nặng, lở loét dần, không thể lành lặn như trước.
Chị Thắm và anh Lý Văn Chính (48 tuổi) cưới nhau hơn 10 năm, dù không có đất có vườn nhưng cả hai cố gắng tích góp, cũng đủ để vợ chồng dựng được căn nhà cấp 4 tạm bợ (thuộc ấp Ông Rùm, xã Tân Sơn, huyện Trà Cú, Trà Vinh). Hai đứa con gái Mỹ Huyền (12 tuổi) và Huyền Trân (3 tuổi) là tài sản to lớn nhất của anh chị. Cuộc sống tưởng chừng sẽ dễ dàng hơn, nhưng căn bệnh quái ác đã một lần nữa khiến gia chị chị trở nên bế tắc, khó khăn.
Hết đi viện rồi quay về nhà nằm với vết thương lở loét, hoại tử một phần xương cột sống…, chị Thắm chẳng biết mình có thể đi được bao xa nữa khi phía trước chị chỉ thấy một màu tối tăm.
Chỉ vào phần da thịt trên lưng, chị Thắm nghẹn lời: “Giờ nó đã gom vô lần rồi, chứ lúc trước bị lỡ loét, mủ dữ lắm, chị cũng không thấy đau nữa, may mà ở chân vẫn còn có cảm giác. Ban đầu chị ngồi dậy có được đâu, tập dần mới được như thế này”.
Đứa con gái nhỏ 3 tuổi, hồn nhiên thỏ thẻ: “Mẹ phải mau hết bệnh để dẫn con đi chơi nha, con thương mẹ nhiều lắm”. Có lẽ trong tâm thức non nớt của đứa trẻ 3 tuổi, Huyền Trân vẫn chưa cảm nhận hết nỗi đau đớn mà mẹ con đang phải gánh chịu.
Nghe câu nói của con gái nhỏ, khiến chị Thắm không cầm được nước mắt. Ôm lấy đứa con gái nhỏ, chị Thắm rớt nước mắt: “Chị chỉ sợ một ngày nào đó, chị sẽ bỏ chồng con mà đi”.
Từ ngày chị Thắm mắc bệnh, gánh nặng cơm áo gạo tiền đổ dồn lên đôi vai của anh Chính. Hơn 100 tờ vé số, hơn 100 ngàn kiếm được mỗi ngày, đó là tất cả những gì anh Chính làm được để vừa phụ chăm sóc, tập vật lý cho vợ, vừa chi tiêu, sinh hoạt cho cả nhà. Số tiền bao năm dành dụm, anh cũng đem đi chạy chữa cho vợ, nhưng chi phí quá cao anh cũng đành bất lực.
Đã có lúc chị Thắm đau đớn, muốn bỏ cuộc, nhưng câu nói của anh Chính khiến chị không nỡ buông bỏ. Chị nói trong nước mắt: “Ảnh bảo tiền bạc có thể kiếm lại được chứ chị thì không, dù có cực khổ, vay mượn thế nào, miễn chị còn sống với 3 cha con là được. Mấy hôm bệnh tái phát, đau không chịu được, chỉ chỉ biết cầu nguyện, trong lòng toàn nghĩ đến chuyện tốt thôi.”
Tiếng nói của chị, tiếng nấc nghẹn khiến ai nghe cũng xót xa: “Hai đứa con mình còn nhỏ quá, con Huyền thì có thể tự lo được chứ con Trân chỉ mới 3 tuổi. Chị chỉ mong sống được ngày nào hay ngày đó, nhìn con lớn thêm chút nữa là mừng rồi”.
Nhìn mẹ đau đớn, bé Mỹ Huyền (12 tuổi) rưng rưng nước mắt, những ngày nghỉ hè Huyền theo cha đi bán vé số để kiếm thêm tiền lo thuốc men cho mẹ. “Con thấy nhà mình sao mà khổ quá, mẹ bệnh mà không có tiền, con sợ một ngày nào đó, mẹ chết rồi con không biết phải làm sao. Con chỉ mong mẹ mau hết bệnh thôi, con chưa dám nghĩ điều xấu nhất sẽ đến”.
Trước tình cảnh của gia đình mình lúc này, anh Chính buồn tủi bất lực. Vợ bệnh, con thì thơ dại trong khi ở vùng quê nghèo, kiếm từng bữa ăn đã khó chứ nói gì đến số tiền lớn lo thuốc men, chữa trị lâu dài cho chị Thắm.
Dù khó khăn, anh vẫn lạc qua nắm lấy bàn tay vợ, anh Chính an ủi: “Rồi từ từ kiếm cách, mình không được bỏ tui đâu nha”.
Đã hơn 5 tháng chị Thắm bệnh, những ngày tháng khó khăn của cả gia đình cứ liên tục tiếp nối, mong sẽ có một phép màu xảy ra với chị và gia đình của chị. Để chị có thể tiếp tục được sống, được nhìn thấy các con khôn lớn.